Làm Thế Nào Để Tìm Thấy Bình Yên Ngay Cả Khi Bạn Cảm Thấy Buồn

106387634_269296607825452_8075890251672876288_n.jpg

Tôi vẫn nhớ như in ngày hôm đó là 9h tối thứ 7, trong quán café đã từng ưa thích của hai đứa.

Anh ngồi đối diện và nắm lấy tay tôi. Anh vẫn nhìn tôi đầy trìu mến như ngày đầu chúng tôi hẹn hò với nhau.

Chỉ khác ở chỗ, giờ đây, ở giữa hai chúng tôi là một bức tường dày và kiên cố, được xây lên bởi những lời nói dối.

Tôi đã từng thử trèo qua chúng để đến gần hơn với anh, ấy vậy mà càng cố gắng vượt qua thì chúng lại càng được xây cao lên. Chỉ cho đến khi có một cơn bão ập đến làm vỡ đi một phần của bức tường thì tôi mới nhìn ra được sự thật. Sự thật đó là mối quan hệ này thật sự đã quá độc hại với tôi.

Buông bỏ là lựa chọn cuối cùng để tôi có thể bảo vệ chính mình.

“Anh có đủ thời gian và kiên nhẫn để chờ em. Dù vài ba tháng hay qua năm đều được” – Đó là câu nói cuối cùng của anh với tôi.

Nó gieo vào trong lòng tôi một niềm hy vọng nào đó. Tôi mong rằng anh rồi sẽ thay đổi và quay trở lại gặp mình.

Nó cũng giống như một liều thuốc giảm đau cho tôi trong giai đoạn chia tay này. Tôi nắm lấy nó, trân trọng nó và cố gắng trèo qua được bờ vực bên kia của hố sâu đau thương.

Ngay khi tôi trồi lên được đến phía bên kia bờ vực và bắt đầu nhìn thấy những tia sáng đầu tiên của một trang mới cho cuộc sống thì cũng là lúc tôi biết được rằng: Anh ấy đã có người yêu mới, chỉ chưa đến 6 tháng sau khi chúng tôi chia tay nhau.

Và thậm chí còn đang nghĩ tới chuyện cưới xin.


Cảm xúc cũng giống như dòng nước, càng vẫy đạp thì bạn sẽ càng chìm.


Mẹ tôi hay bảo rằng tôi nên cẩn thận với thuốc giảm đau vì nó không giúp tôi chữa lành vết thương, nó chỉ giúp tôi tạm thời quên đi nỗi đau.

Bởi vậy nên ngay khi không còn liều thuốc giảm đau này nữa, nỗi đau cũ lại nổi lên.

“Mối quan hệ này dễ quên đến như vậy sao?”

Tình cảm của hai đứa chỉ có thể tồn tại ngắn ngủi và mờ nhạt thế ư?”

“Tôi đã làm gì sai?”

Sự đau đớn loang ra trong lồng ngực và bóp nghẹt hơi thở của tôi. Có những lúc ngay cả nước mắt cũng không thể diễn tả được nỗi đau thật sự của một con người.

Tôi chồm dậy, với tay lấy cây đàn Ukulele đặt gần đó và bắt đầu đánh.

Tôi đánh mạnh và liên tục trong suốt 1 tiếng đồng hồ khiến cho những đầu ngón tay của tôi sưng tấy, nhưng tôi cũng chẳng bận tâm.

Tôi thường có xu hướng tự làm mình đau để trốn chạy khỏi những nỗi đau thật sự bên trong mình.

Và để cho bạn biết thêm kết quả: Điều này chưa bao giờ có tác dụng.

CÂU CHUYỆN VỀ “CẬU BÉ GẶP ÁC MỘNG”

Tôi nhớ đến câu chuyện “Cậu Bé Gặp Ác Mộng” mà tôi vừa được xem trong bộ phim tuyệt vời của Hàn Quốc “Psycho But It’s Okay” gần đây.

Chuyện kể về một cậu bé thường xuyên bị ám ảnh bởi những giấc mơ kinh hoàng xảy ra từ những nỗi đau mà cậu đã trải qua.

Một ngày nọ, cậu tìm đến một mụ phù thủy để cầu xin bà ta giải thoát cậu khỏi những cơn ác mộng này. Mụ đồng ý, với điều kiện sau này khi cậu bé trở thành người lớn, bà ta sẽ đến để lấy đi linh hồn cậu.

Cậu bé chấp nhận lời đề nghị. Cậu muốn được giải thoát khỏi những nỗi đau đeo bám cậu hàng đêm cho dù cậu có bị lấy đi mất linh hồn này.

Khi ký ức của cậu bé bị xóa đi, người ta nghĩ rằng cậu sẽ trở nên hạnh phúc. Tuy nhiên, cậu bé lại lớn lên mang theo một tâm hồn luôn cảm thấy trống rỗng.

Đến ngày mụ phù thủy tới để thực hiện lời thỏa thuận năm nào, cậu bé nổi giận hỏi bà ta rằng tại sao cậu vẫn không cảm thấy hạnh phúc.

Chỉ đến lúc đó bà ta mới giải thích rằng con người được tạo ra từ những thử thách và đau khổ mà họ đã trải qua trong cuộc sống. Những điều này giúp họ trưởng thành lên và trở thành những người lớn có thể tự tạo ra hạnh phúc của mình.

Cậu bé đã tước lấy đi mất cơ hội này khi chấp nhận lời thỏa thuận.


“Con người được tạo ra từ những thử thách và đau khổ mà họ đã trải qua trong cuộc sống. Những điều này giúp họ trưởng thành lên và trở thành những người lớn có thể tự tạo ra hạnh phúc của mình.”


Giống như cậu bé, tôi đã từng làm rất nhiều cách để thoát khỏi những cảm xúc không mấy vui vẻ của mình.

Ngừng cảm nhận nỗi đau hay cố thoát khỏi nỗi đau cũng là đóng đi các cánh cửa để học các bài học quan trọng trong cuộc sống. Bởi vậy nên trong suốt nhiều năm liền, tôi chạy loanh quanh đến những chỗ khác nhau nhưng luôn mắc lại cùng những sai lầm giống nhau.

Tiệc tùng, công việc, hẹn hò, rượu bia, thuốc lá, nghiệp ngập trong việc ăn uống, mua sắm… Mỗi người lại có những cách trốn chạy khỏi nỗi đau thật sự ở bên trong. 

Cảm xúc là một phần của bạn. Nếu bạn cố gắng chạy trốn nó, cái giá phải trả đó chính là bạn sẽ quên mất đi chính mình.

Thật may, tôi đã kịp nhận ra bài học này trước khi bị mụ phù thủy lấy mất linh hồn. 

TÌM RA BÌNH YÊN NGAY CẢ TRONG NHỮNG NỖI BUỒN

Tôi đặt cây đàn Ukulele xuống và từ từ ngả lưng xuống giường.

Tôi bắt đầu điều chỉnh nhịp thở của mình và tập trung lắng nghe tiếng động của không gian xung quanh.

“Tôi chấp nhận” – tôi nói với bản thân trong khi quan sát hơi thở lan qua từng tế bào cơ thể.

“Tôi chấp nhận rằng nỗi đau này đang xâm chiếm lấy cơ thể tôi.”

“Tôi chấp nhận rằng tôi đang nuối tiếc, buồn và nghi hoặc về giá trị bản thân.”

“Và tôi chấp nhận rằng tôi chưa thể buông bỏ anh ấy.”

Tôi thấy cơ thể mình dãn ra và nhẹ nhàng hơn. Cảm xúc cũng giống như dòng nước, càng vẫy đạp thì bạn sẽ càng chìm.

Có những cuộc chiến bạn chẳng cần phải chiến đấu, cũng như có những câu hỏi mà bạn cần chấp nhận rằng sẽ không có câu trả lời. Nó đơn giản chỉ xảy ra vì nó cần xảy ra.

Chấp nhận rằng tôi đang không ổn mở ra cho tôi những cơ hội để tập trung vào việc giải quyết vấn đề, thay vì tìm cách trốn chạy khỏi hiện thực của mình.

Một trong những điều quan trọng nhất mà tôi học được trong những năm qua là: Bạn không thể làm mình hết buồn. Bạn cũng không cần đợi đến khi bạn hết buồn để hạnh phúc, bạn có thể đi cùng với nỗi buồn và tạo ra hạnh phúc cho mình. Nỗi buồn sẽ tự động đi ra khỏi bạn khi đến đúng thời điểm.

Trong 6 tháng sau khi chia tay anh, việc chấp nhận rằng tôi đang trải qua giai đoạn đau khổ sau khi chia tay đã giúp tôi mở ra những con đường mang đến bình an thật sự cho mình. Tôi yêu thương, lắng nghe, quan tâm mọi cảm xúc và tâm trạng của mình nhiều hơn.

Đồng thời, tôi chấp nhận rằng giai đoạn hàn gắn trái tim là một hành trình cần thời gian. Tôi không cần đợi cho đến khi hết buồn thì mới bắt đầu tận hưởng cuộc sống của mình

Trong 6 tháng đó, tôi cũng đã mang nỗi buồn này cùng mình đi học nhảy zumba, học đàn, cải thiện trình độ tô màu nước, kết nối lại với những người bạn thân đã lâu không gặp, viết nhiều bài blog, tạo video, tổ chức thêm các buổi Workshop và giúp đỡ các khách hàng của mình vượt qua được những nỗi đau sau khi chia tay của họ.

Tôi không cần trở thành một ai đó khác ngoài tôi để được hạnh phúc và sống cuộc sống của mình.

Ngày hôm nay, có lẽ nỗi buồn này ở đây để giúp tôi học được bài học này ở một mức độ sâu hơn.

Chìa khóa để đi cùng nỗi buồn và tạo ra hạnh phúc cho bản thân đó là nằm ở sự lựa chọn hành động của bạn.

Đối với tôi, tôi lựa chọn những hành động mang lại thêm tình yêu cho cuộc sống của tôi cho dù tôi có đang cảm thấy thế nào đi chăng nữa.

Tôi nhìn ra phía ngoài ban công hiên nhà mình, màu xanh của cây cối hòa lẫn với tiếng mưa rơi, cuộc sống vẫn nhẹ nhàng trôi qua. Hôm nay tôi buồn nhưng lòng tôi thì lại cảm thấy bình yên vô cùng.

Chúng ta không thể ngăn được những thử thách của cuộc đời đến với mình, nhưng chúng ta có thể học cách trở nên bình yên cùng với nó.

Tôi mong rằng bạn cũng sẽ tìm được sự bình yên như vậy cho tâm hồn mình ngay cả khi bạn cảm thấy đau khổ nhất.

Bạn luôn được yêu thương và được yêu thương vô cùng.

P.S: Khi bạn đang ở trong chiếc hố của cảm xúc, đôi khi thật khó để bạn tìm thấy được sự bình yên cho cuộc sống của mình. Đặc biệt là sau khi chia tay – khoảng thời gian mà cảm xúc của bạn sẽ biến động nhiều nhất. Nếu bạn đang gặp phải vấn đề này, bạn không hề cô đơn một mình, Katherine ở đây với bạn.

Bạn có thể đăng ký tham gia buổi coaching 90 phút hoàn toàn miễn phí cùng Katherine “Đánh Thức Chính Mình Trong Tình Yêu” tại đây để nhận được sự trợ giúp bạn xứng đáng có được trong giai đoạn thử thách này.